Lần này khi rời khỏi Vĩnh Dạ Chi Thành, hắn từ Đả Canh Nhân nơi đó bê đi mấy chục vò rượu lâu năm cất giữ nhiều năm, cũng đủ hắn uống một đoạn thời gian.
Liễu Trường Sinh không nhiều lời nữa, khống chế thuyền không chìm, xé gió mà đi.
Khi rời khỏi hải vực chỗ Vĩnh Dạ Chi Thành, bầu trời vốn tối tăm như mực chợt tỏa sáng, bầu trời xanh thẳm sáng sủa xa xăm trống trải, làm tinh thần người ta rung lên.
Khi ở trong bóng đêm ràng buộc mấy ngày, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng ban ngày bực này, làm Tô Dịch cũng không khỏi có một loại cảm giác như đã mấy đời.
“Tiểu hữu, không có gì bất ngờ, không cần bao lâu, lực lượng Bỉ Ngạn môn sẽ đuổi kịp, trước đó, ngươi ta có thể tán gẫu một chút hay không?”