Hắn chắp tay sau lưng, đủng đỉnh đi vào sơn môn, dọc theo một con đường nhỏ trong núi đi thông giữa sườn núi uốn lượn mà lên, bước đi nhàn nhã, giống như lữ nhân du sơn ngoạn thủy.
Thẳng đến lúc đến giữa sườn núi, thư viện Thiên Huyền nhất thời chiếu vào tầm nhìn.
“Nơi này, cũng không có gì đặc thù, lấy thủ đoạn của ta, nháy mắt có thể mang nơi đây san thành bình địa, giết một cái máu chảy thành sông.”
Phi Vân có chút khó hiểu, không thể tưởng tượng, lấy đạo hạnh của Phùng Cát, sao có thể ngã ở nơi này, hoàn toàn không đúng.
Tiếng đọc sách còn đang quanh quẩn, giống như trên dưới thư viện Thiên Huyền đều hoàn toàn không biết, đã có người lẻn vào địa bàn của bọn họ.