Vẻ mặt mọi người lúc sáng lúc tối.
Bọn họ cũng từng thấy một cái bóng trăng máu quỷ dị kia, lơ lửng trong sương mù ở chỗ sâu bầu trời đêm, mông lung hư ảo, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Nhìn qua một cái, tựa như ác ma mở một con ngươi dựng thẳng, quỷ dị dọa người.
“Ta từng nghe chủ nhân ngẫu nhiên nói đến, cảnh tượng lúc Khuynh Oản cô nương độ kiếp, lúc ấy, một hồi đại kiếp đó vô cùng quỷ dị, hầu như muốn hủy diệt Khuynh Oản cô nương. Thời khắc mấu chốt, trên người Khuynh Oản cô nương bỗng nhiên hiện ra một con mắt quỷ dị, nháy mắt càn quét kiếp vân đầy trời kia! Bây giờ nghĩ đến, chẳng lẽ con mắt quỷ dị xuất hiện trong cơ thể Khuynh Oản cô nương, cùng một cái bóng trăng máu quỷ dị kia sẽ có liên hệ hay không?”
Vẻ mặt Nguyên Hằng ngưng trọng nói: “Đáng tiếc, hôm nay chủ nhân không ở đây, nếu không...”