“Mặc kệ như thế nào, ngươi ta từng đầu ấp má kề, cùng thăm dò đại đạo, ở trong lòng ta ngươi chính là Oản Nhi, mà không phải một... Quân cờ bị người khác bài bố vận mệnh.”
Ánh mắt Tô Dịch nổi lên một mảng thương tiếc, “Cái nhân quả này tuy có liên quan với ngươi, nhưng rõ ràng cũng là hướng về phía ta, tự nhiên nên do ta đến giải quyết.”
Khi nói chuyện, hắn cởi đôi giày, tới trên giường.
Trên giường, Tô Dịch bế Khuynh Oản lên, bày thành tư thế ngồi xếp bằng, mà mình thì ngồi ở phía sau nàng, hai tay kết ấn, nhẹ nhàng đặt ở trên cái lưng thon thả của Khuynh Oản.
Nhất thời, trong bàn tay Tô Dịch hiện lên một bức bí ấn, theo thần niệm hắn nổi lên, ùa vào trong cơ thể Khuynh Oản.