Tô Dịch hoàn toàn không thèm để ý, hắn ngồi dựa trong ghế mây, cầm hồ lô rượu, không tập trung lắm nói: “Ta nói ta từng là kiếm đạo đệ nhất tiên, áp chế cao thấp chư thiên tiên giới, ngươi tin không?”
A Ninh nhíu đôi lông mày thanh tú, nói: “Ta không phải đến nói chuyện cười với ngươi.”
Tô Dịch không bận tâm nói: “Vậy ngươi trực tiếp tỏ rõ ý đồ đến là được.”
Ánh mắt A Ninh lạnh nhạt, như hàn băng vạn năm, nói: “Lai lịch của ngươi tràn ngập kỳ quái, ta cũng không rõ ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, lại có lai lịch như thế nào, chẳng qua, ta hy vọng ngươi về sau, có thể cách muội muội ta xa một chút.”
Tô Dịch như có chút suy nghĩ nói: “Ngươi nghĩ cho muội muội A Lê, ta có thể hiểu, nhưng, ta chỉ có thể nói, ngươi nghĩ nhiều rồi.”