Ánh mắt hắn nổi lên nét hồi ức, “Ở trong trí nhớ lúc còn nhỏ của ta, đã luôn theo bên cạnh tỷ tỷ lưu lạc, giống như ăn mày lấy ăn xin mà sống, vì sống sót, không thể không giống như chó hoang tranh thức ăn với người ta... Những năm đó, trong trí nhớ của ta chỉ có đói khát cùng rét lạnh.”
“Tỷ tỷ càng vất vả hơn, tỷ ấy chỉ lớn hơn ta bốn tuổi, nhưng chỉ cần tìm được thức ăn, nhất định để ta lấp đầy bụng trước.”
“Tỷ ấy luôn nói mình không đói, thật ra ta biết, tỷ ấy chẳng qua là muốn để ta ăn no một chút.”
“Ở lúc ta bị bắt nạt, tỷ tỷ sẽ giống như nổi điên liều mạng với người ta, cho dù vì thế vỡ đầu chảy máu, cũng sẽ không tiếc.”
“Nói đến ngươi có lẽ không tin, ở trong trí nhớ lúc còn nhỏ của ta, chỉ có đói khát, rét lạnh, bàng hoàng cùng u ám, nếu không phải luôn có tỷ tỷ che gió chắn mưa cho ta, ta sợ là sớm đã chết.”