“Vãn bối Lưu Vân, đa tạ Tô đại nhân ra tay cứu giúp!”
Lưu Vân Tiên Vương vội vàng đi tới, khom người vái, mái tóc dài trắng như tuyết tung bay, rất đáng chú ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ của nàng tràn đầy biểu cảm kính sợ, cảm kích, tôn sùng hâm mộ.
Nhất thời, đám người Thanh Vi Tiên Quân, Phương Hữu Dung, Phương Hàn cũng như ở trong mộng mới tỉnh, ùn ùn tiến lên, lên tiếng cảm kích.
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua trên khuôn mặt mọi người, sau đó nhìn về phía Lưu Vân Tiên Vương, khó hiểu nói: “Lúc trước Như Ý Yêu Đế giao cho ngươi Trấn Giới Ấn, chẳng lẽ chưa truyền thụ ngươi ‘Cửu Bí Chân Ngôn’ ?”