Lúc trước, một cái chớp mắt đó khi được Tô Dịch cứu đi, nàng thậm chí không kịp phản ứng, thẳng đến giờ phút này nhớ tới, mới ý thức được, thời khắc sống còn, là Tô Dịch cứu mình...
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng run nhè nhẹ, lưu lại một chút vết máu.
Đó là máu tươi trong lòng bàn tay Tô Dịch, lúc trước nắm tay nàng lưu lại, chói mắt như vậy, lại nóng bỏng như vậy, như một ngọn lửa, khiến một viên đạo tâm lạnh như băng của Hi Ninh như có dấu hiệu hòa tan.
Hít sâu một hơi, Hi Ninh lặng yên nắm chặt bàn tay ngọc nhuốm máu, giương mắt nhìn về phía Tô Dịch đang kịch liệt chém giết, đôi mắt thanh tú thâm thúy kia đã mang theo một mảng biểu cảm khác thường.
Tử vong không đáng sợ.