“Hắn không phải người của Thanh Ngô thần đình.”
Lữ Thanh Mân thanh âm ôn hòa, “Bây giờ, con cũng không cần biết hắn là ai, ta chỉ muốn nói cho ngươi, từ nay về sau, con không thể tên Lữ Trảm Huyền nữa.”
“Đây là vì sao?” Lữ Trảm Huyền ngẩn ngơ.
“Ta năm đó đặt cho con cái tên này, gửi gắm mong đợi ta muốn trảm trừ tâm ma.”
Lữ Thanh Mân dịu dàng nói, “Mà bây giờ, ta tâm ma tuy vẫn còn, đã không quan trọng nữa, mà con... Hôm nay lần đầu tiên xuất đầu lộ diện, về sau thiên hạ Nam Hỏa Thần Châu, đều sẽ biết con là con của ta.”