Vết thương lồng ngực và sau lưng, càng nhìn mà ghê người, xương trắng ẩn hiện.
Cả người đứng ở nơi đó, tản ra một phần khí thế hung lệ, phô trương, như hủy diệt.
Toàn trường tĩnh mịch.
Không có bất cứ thanh âm nào vang lên.
Toàn bộ ánh mắt nhìn một bóng người cao ráo cô đơn đứng ở trong đạo tràng kia, như người phàm nhìn lên thiên thần!