Hắn xoay người tiến tới trước cung điện, cánh cửa lớn bằng thanh đồng không chút han gỉ, phủ đầy hoa văn huyền ảo và kết nối chặt chẽ với bức tường bao quanh.
Vệ Phàm đưa tay định chạm vào, nhưng một màn sáng trong suốt hiện lên đẩy tay hắn ra, lực đạo tuy không mạnh nhưng ngăn cản hắn.
"Đã vô số năm trôi qua, dù là vật của Võ Hoàng để lại cũng đã mục nát, nếu có đủ sức mạnh, có lẽ sẽ phá được."
Mục Phong bước tới, cung điện tỏa ra khí thế uy nghiêm nhưng không mạnh như trong tưởng tượng.
Vệ Phàm không vội tấn công cánh cửa mà bay lên nhìn ra xa, thấy nhiều thứ đã mục nát, nhưng vẫn còn vài cây cỏ xanh tươi phát ra ánh sáng nhàn nhạt.