Editor: Kingofbattle
Vệ Phàm chỉ cảm thấy hai tay mình tê dại, lòng bàn tay gần như mất đi tri giác, cánh tay của hắn bị hất ngược lên, suýt chút nữa để rơi cây kim giản ra ngoài.
“Yêu Vương Huyền Hạc Tông?”
Ánh mắt Vệ Phàm trở nên lạnh lẽo, hắn cố gắng áp chế cơ thể đang bay ngược, chỉ thấy từ mảnh ngọc vỡ xuất hiện một tiếng kêu sắc bén của chim hạc, rồi một bóng người khổng lồ từ bên trong chui ra ngoài.
Cỗ khí tức doạ người quét ngang, khiến mọi thứ xung quanh dường như bị đóng băng, ngay cả cuồng phong cũng trở nên tĩnh lặng, như thể bị bóng người cao lớn kia doạ sợ.