"Được." Phương Diểu ăn hết bữa sáng lẫn trưa, rồi hai người ra ngoài cùng nhau.
Bên ngoài khu nghỉ dưỡng, non xanh nước biếc, chủ yếu là một màu xanh tươi.
Không giống như những cây thô ráp ở núi Long Nham, cây cối ở đây cao và mảnh, Phương Diểu nhàn rỗi, nhặt một cành cây trên mặt đất lên vung vẩy.
Khương Thu Tự hỏi: "Làm cái gì đấy?"
Phương Diểu nói: "Cô không nhìn ra à, luyện kiếm!"