Giang Lưu Tử cầm la bàn đứng cách Lục Diệp ba mươi trượng, ánh sáng trên la bàn đã trở nên đỏ như máu, kim đồng hồ dừng lại, Giang Lưu Tử đột nhiên ngẩng đầu:
“Ở phía trước!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bóng dáng Lục Diệp đồng thời lộ ra, dưới sự gia trì của Phong Hành, hắn lao ra như tia chớp, Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, chém một đao xuống Giang Lưu Tử.
Hắn không biết rốt cuộc la bàn kia là thứ gì, điều duy nhất có thể xác định chính là mình thực sự đã bị bại lộ, hơn nữa còn liên quan tới cái la bàn này.
Đối phương tìm được mình một cách chuẩn xác như vậy là nhờ la bàn kia.