Sau khi nhận lấy Tầm Tung Bàn, Đàm Thánh nhìn kim đồng hồ trên la bàn, vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu có thể độc chiếm chỗ tốt, sao hắn lại nguyện chia sẻ với người khác? Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ với ba người bọn họ thì không thể tìm được hành tung của Lục Nhất Diệp kia, một ngày đi tới đi lui cùng một lộ tuyến mười mấy lần, ngay cả bóng dáng của Lục Nhất Diệp cũng không thấy, cứ tiếp tục như vậy thì một khi khu vực săn bắn đóng lại, Lục Nhất Diệp kia chắc chắn sẽ trốn thoát.
Trong lòng thở dài, vô cùng tiếc hận, hai phần thì hai phần, còn tốt hơn là không có.
Nghĩ đến đây, lòng đã quyết.
Hắn cắn đầu ngón tay, viết ba chữ lớn Lục Nhất Diệp lên trên Tầm Tung Bàn, sau đó cứ viết đi viết lại.