Cục diện hỗn loạn chậm rãi lắng xuống, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chạy trốn trong lòng còn sợ hãi dừng bước, những tu sĩ không ở trên lộ tuyến của Hỏa Phượng Hoàng âm thầm may mắn nhặt về tính mạng, nhưng những tu sĩ trên đường đi của Hỏa Phượng Hoàng thì không may như vậy.
Bên trong mặt đất khô cằn, một bóng người đứng sừng sững. Người này là một tu sĩ Cửu tầng, nhưng giờ phút này đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Toàn thân hắn cháy đen, tóc, quần áo bị đốt sạch sẽ, mặc dù sinh cơ vẫn còn nhưng đã bị thương nặng. Thương thế như vậy cần phải tranh thủ thời gian tìm y tu ra tay chữa trị, nếu không tất nhiên không sống được quá lâu.
Người này tương đối xui xẻo, đang ở trên con đường Hỏa Phượng Hoàng bay vọt.
Từng đạo lưu quang phóng lên trời, đám Cửu tầng cảnh may mắn sống sót nhao nhao phóng đến chỗ Hỏa Phượng Hoàng rơi xuống, chỉ chốc lát sau đã đến gần, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Lục Diệp tái nhợt nằm trong một mảnh đất khô cằn, hai mắt vô thần nhìn bầu trời, dường như ngay cả khí lực động một chút cũng không có.
Nhưng mà từng có kinh nghiệm trước đó, giờ phút này ai cũng không dám tới quá gần Lục Diệp, có trời mới biết hắn còn có thể làm ra thủ đoạn gì.