Không bao lâu sau, trong tiểu viện, Lục Diệp đang an cơm, thiên phú thụ đang bốc lên sương mù màu xám hung mãnh, xem ra, lát nữa phải bổ sung thêm một chút nhiên liệu rồi.
Hoa Từ ngồi đối diện hắn, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, ngoài miệng còn nói:” Hoa mê người, bổ sung một chút.”
Lục Diệp coi như không nghe thấy.
“Y Y và Hổ Phách đâu? Sao lại không thấy họ?’
“Về trụ sở rồi.” Lục Diệp vừa đáp lời, vừa cởi từ bên hông xuống hai cái túi trữ vật, tiện tay ném lên trên bàn.