Bị giam trong Mê Huyễn đại trận, mặc dù Ngụy Khuyết kinh sợ nhưng không hoảng, dù sao gã cũng có tu vi Vân Hà tầng thứ chín, Lục Diệp chỉ là Vân Hà tầng thứ tư, hắn chỉ có thể vây giữ gã, căn bản không có năng lực giết chết.
Điều duy nhất hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tuy thực lực của Đàm Thánh và Hạ Lương cao hơn hắn nhưng không thể đấu lại với số lượng lớn sói, chắc chắn không phải là đối thủ của đàn sói kia, bọn họ trông cậy vào mình để giết Lục Nhất Diệp đã là không thực tế, kéo dài ở đây lâu, mặc kệ kết quả của Đàm Thánh và Hạ Lương như thế nào, hắn khẳng định cũng không có kết cục gì tốt.
Nhưng phải làm sao mới có thể chạy thoát từ nơi này?
Trong lòng Ngụy Khuyết phiền muộn, cắn răng gầm lên: “Lục Nhất Diệp, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Có gan thì đi ra đánh một trận!”
Hắn là một Vân Hà tầng thứ chín, nếu không phải bất đắc dĩ thì thật sự không tiện hô lên những lời này với một cảnh giới tầng thứ tư, đương nhiên, hắn cũng chỉ hô một tiếng mà thôi, cũng không cảm thấy sẽ có hiệu quả gì.