Thân như hồng quang xê dịch không ngừng, trên Bàn Sơn Đao không ngừng hiện lên lưu quang, Phong Duệ linh văn gần như vẫn luôn duy trì, lưỡi đao chém tới, không gì không phá, cho dù là Kim Thi Vương có thể phách cường đại cũng khó có thể ngăn cản không cho Lục Diệp gây sát thương.
Từng mảnh huyết nhục bị gọt đi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười hơi thở Lục Diệp thôi động bí thuật hóa thú, huyết nhục trên người Kim Thi Vương đã bị thiếu đi một mảng lớn, rất nhiều nơi đều lộ ra xương cốt ánh vàng rực rỡ.
Trong lòng Lan Tử Y phấn chấn, cứ theo tình hình như vậy mà phát triển tiếp, không bao lâu nữa Kim Thi Vương chắc chắn phải chết.
Nhưng mà ngay lúc nàng đang nghĩ như vậy, Kim Thi Vương bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Cự Giáp gần trong gang tấc, ngay sau đó mở ra cái miệng rộng dữ tợn, khi hắn gào thét, một đoàn sương mù dày đặc màu vàng từ trong miệng phun ra, trong nháy mắt kim vụ kia thoát ra khỏi miệng, ầm ầm nổ tung, tràn ngập tứ phương.
Mọi người lập tức bị bao phủ.