Ý thức chìm nổi, trong tầm mắt mơ hồ của Niệm Nguyệt Tiên là một khuôn mặt không quá rõ ràng, mặc dù cố gắng như thế nào cũng thấy không rõ, nhưng vẻ mặt cương nghị này lại hoàn mỹ trùng hợp với một hình ảnh trong trí nhớ.
Trong thoáng chốc, giống như trở lại mấy chục năm trước.
Lúc đó, cũng từng có người ở thời điểm nàng gặp phải nguy hiểm, đoạt nàng đi ra như vậy, ôm vào trong ngực như vậy, ôn tồn mang đến trong chốc lát lại là mấy chục năm cũng chưa từng quên đi.
Nàng nhẹ nhàng vươn một bàn tay, vuốt ve khuôn mặt mơ hồ kia, giống như thật sự trở lại mấy chục năm trước.
"Phụt..." Một ngụm máu tươi bỗng nhiên phun ra, máu tươi ấm áp phủ kín khuôn mặt xinh đẹp quốc sắc thiên hương, con ngươi Niệm Nguyệt Tiên chợt co rút lại.