Dường như rơi vào vực sâu vô tận, thân hình không ngừng chìm xuống, mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo mờ mịt, chỉ có thân thể mềm mại trong ngực đã cho Lục Diệp cảm thụ chân thật, khiến hắn duy trì sự tỉnh táo.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thể xác và tinh thần đều ổn định.
Khi hoàn hồn lại, bên tai bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh tang thương.
"Khí giả, binh khí của tu sĩ, tu vi có mạnh có yếu, khí có cao thấp..."
Lục Diệp hơi chóng mặt, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một lão giả tóc trắng xoá, trên tám mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, ân cần dạy bảo hắn.