Lục Diệp vẫn rất có lòng tin với chuyện này, tuy trên con đường tu hành đến nay có nhiều hung hiểm, nhưng ít nhất một điểm tinh tiến bản thân hắn cũng không gặp quá nhiều nhấp nhô, đã sớm tích súc ra tâm tính và khí thế thẳng tiến không lùi.
Hắn tin rằng lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Từ biệt Phong Vô Cương, Lục Diệp không vội vã đi tu hành, mà mang theo Đạo Thập Tam xuống Thánh sơn, tùy ý đi lại du lãm trên Thánh đảo.
Thời gian một năm còn rất dài, không cần thiết phải nóng lòng nhất thời, hơn nữa thương thế của hắn bây giờ đã lành, cũng không tiện lập tức tiến vào trạng thái tu hành.
Toàn bộ Thánh đảo chính là một căn cứ Nhân tộc khổng lồ, không phân biệt tu sĩ, tu sĩ và phàm nhân sinh hoạt chung một chỗ, vui vẻ hòa thuận, có lẽ là bởi vì vừa mới đánh lui đại quân Huyết tộc, trên Thánh đảo vui mừng khôn xiết, không khí thoải mái, có thể thấy được cảnh giăng đèn kết hoa khắp nơi.