Trong màn huyết quang bao phủ, bóng dáng Lục Diệp lao nhanh như sói chạy, tránh được từng đạo thuật pháp đánh tới trước mặt, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Liễu Nguyệt Mai. Trong lúc hắn bôn tập, từng đạo đao mang như dải lụa đánh ra, mỗi một đạo đao mang đều như một vầng trăng khuyết cong cong, cắt phá hư không, từ các góc độ khác nhau đánh tới địch nhân.
Liễu Nguyệt Mai cắn răng, điên cuồng thúc giục linh lực của bản thân, thi triển ra rất nhiều thuật pháp tinh diệu, vừa công kích Lục Diệp quấy nhiễu hắn tiến lên, vừa ngăn cản đao mang đánh tới, trong giây lát nàng đã toàn lực ứng phó.
Nàng không ngờ tới chuyện này trước khi động thủ, nàng vốn cho rằng thực lực của hai bên chênh lệch rất lớn, dù Lục Diệp có uy danh vượt cấp chiến đấu, nàng muốn bắt đối thủ nhiều lắm cũng chỉ tốn chút sức mà thôi, nhưng vừa chiến đấu không bao lâu, nàng đã bị bức không lưu thủ chút nào.
Nội tình Lục Diệp bày ra khiến nàng không thể không đối đãi hắn như đối thủ cùng cấp độ.
Hai người đều đang phòng thủ, đồng thời cũng đang tấn công, nhưng thân hình đang một lui một tiến, thoáng chốc khu vực giữa hai người, đao mang thuật pháp đan xen nhau, vô cùng náo nhiệt.