Lần này kịch chiến với Liễu Nguyệt Mai, ngược lại để hắn nhận thấy được một năng lực khác của Trấn Hồn Tháp, đó chính là phong tỏa thần hải.
Bên ngoài có Trấn Hồn Tháp hóa thành lồng giam, bên trong có Lục Nhất Diệp cầm đao trong tay, Liễu Nguyệt Mai tự biết sinh cơ xa vời, vẻ mặt kinh hoảng lại trở nên bình tĩnh.
Bịch bịch bịch...
Âm thanh có tiết tấu vang lên từ sâu trong tâm linh, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Diệp đang bước từng bước, không nhanh không chậm đi về phía bên này, âm thanh bịch bịch bịch kia chính là tiếng bước chân của hắn đang hạ xuống.
Trảm Hồn Đao giơ ngang, chỉ thẳng về phía Liễu Nguyệt Mai, Lục Diệp bình tĩnh mở miệng: