Tuy có nguyên nhân như vậy, nhưng tóm lại là hoàn thành hành động vĩ đại một mình chém giết Thánh chủng thì hư danh ngược lại là thứ yếu, thu hoạch được chỗ tốt mới là thực tế.
Bên tai truyền đến tiếng thở nhẹ quen thuộc, mang theo một tia mừng rỡ cũng như trút được gánh nặng:
"Sư huynh, ngươi tỉnh rồi."
Ngay sau đó khuôn mặt Lam Tề Nguyệt đập vào trong mắt.
Lục Diệp nhẹ nhàng đáp một tiếng sau đó lại nhắm mắt lại, điều tra thương thế của bản thân.