Lục Diệp khẽ gật đầu, nếu báo đáp bằng thứ đó, vậy thì thật sự khiến người ta rất hài lòng, sao tu sĩ tu hành ở bên ngoài có thể không gặp nguy hiểm, nếu như mạng hắn như chỉ mành treo chuông, vậy thì tinh hạch của Mộc Linh nhất tộc thật sự có thể cứu mạng.
Ngọc Yêu Nhiêu hơi ngây ra, đôi mắt sáng ngời hơi híp lại.
Tộc trưởng Mộc Thiểm Thiểm còn muốn mở miệng nói thêm gì nữa, Ngọc Yêu Nhiêu bỗng nhiên vung tay lên, cũng không biết nàng thúc giục bảo vật gì, trong chốc lát trước mặt có thêm từng sợi dây nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường, rất nhiều dây nhỏ giăng khắp nơi, vây quanh tộc trưởng Mộc Thiểm Thiểm kín không kẽ hở.
Lục Diệp đưa tay nắm chặt chuôi Bàn Sơn Đao, khí cơ ngưng mà không phát.
Tộc trưởng Mộc Thiểm Thiểm cứng đờ người, đứng tại chỗ run lẩy bẩy, vừa hoảng sợ vừa kiêng kị nhìn vô số sợi tơ lấp lóe sáng ở xung quanh: