Lục Diệp không có gì phải cố kỵ khi nuốt linh đan, đừng nói là bảo đan phun ra từ trong bảo hồ lô không biết công hiệu, dù có là độc đan thật đi nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Dưới sự thiêu luyện của Thiên Phú Thụ, trên đời này sợ là không có độc nào có thể sinh ra tác dụng với hắn.
Tiện tay lấy một viên trực tiếp ném vào miệng, nhẹ nhàng nhai một cái, trong miệng truyền đến tiếng rắc rắc, giống như có cái gì đó bị nghiền nát, ngay sau đó một cỗ ngọt ngào theo yết hầu lăn xuống bụng.
Cảm giác kia không giống như là nuốt linh đan mà là đang ăn một quả mọng nước ngọt ngào, tiếng vang rất nhỏ là tiếng vỏ ngoài quả mọng vỡ tan.
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp có thể nghiệm như vậy.