Lục Diệp sớm có kinh nghiệm vội vàng thu hồi, liên tiếp thu chín lần rồi mới đưa tới trước mặt Thủy Uyên:
“Sư tỷ nhìn xem này!”
Thủy Uyên nhìn mà ngây người, đưa mắt nhìn chỉ thấy trong lòng bàn tay Lục Diệp có chín hạt bảo đan sặc sỡ đang nằm chỉnh tề, mỗi một hạt đều tỏa ra hào quang.
Vật ấy còn sáng hơn cả minh châu, nhìn qua hoàn toàn không có quan hệ tới linh đan, dù Thủy Uyên đã tiếp xúc với đan đạo nhiều năm, cũng tụ luyện luyện chế không ít đan dược nhưng chưa bao giờ gặp tràng diện ly lỳ như vậy.
Ngân hai ngón tay ngọc lên bốc lấy một hạt linh đan trong tay Lục Diệp, cẩn thận quan sát đường vân huyền ảo bên ngoài linh đan sau đó đặt lên mũi hít hà, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ nhìn qua Lục Diệp: