Trong quá trình tu hành và thôi diễn linh văn như vậy, Lục Diệp hoàn toàn mất đi cảm giác về thời gian trôi qua, trong đầu đều là các loại tổ hợp khác nhau của Âm Dương Nhị Nguyên.
Thậm chí ngay cả việc vận dụng linh ký màu vàng cũng quên mất.
Nhưng chuyện tu hành vẫn không dừng lại.
Trạng thái như thế cũng không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Lục Diệp bỗng nhiên cảm giác tốc độ linh lực phun trào nhanh hơn bình thường một mảng lớn, cùng lúc đó, trong lúc vô hình lại giống như có một loại gông cùm xiềng xích bị đột phá, lúc này mới giật mình hoàn hồn.
Một thân khí cơ đang sôi trào, linh lực và khí huyết cùng nhau phun trào, khí tràng vô hình ầm ầm khuếch tán ra phía ngoài, cả người từ trong ra ngoài đều cảm nhận được một loại thư sướng khó có thể nói rõ.