Trên Minh Nguyệt phong của Bích Huyết tông, Lục Diệp đọc qua tàng thư liên quan tới linh văn chi đạo mà sư tôn lưu lại, trong lúc đó hắn đã hao tốn thời gian hai tháng, đi tới thánh địa của Linh Văn sư này, quan sát di trạch của thời đại Cửu Châu trước đó, lại cùng rất nhiều đạo hữu tranh tài nghiên cứu thảo luận thời gian ba tháng.
Lục Diệp đã khổ tâm tu hành trọn vẹn năm tháng, cũng không rõ linh văn chi đạo của mình đã tiến bộ bao nhiêu nhưng vẫn cảm thấy không đủ như cũ.
Hắn còn có lĩnh vực có thể tiếp tục nghiên cứu hấp thu, đó chính là truyền tải trên lá Thiên Phú Thụ.
Cùng lúc trước đọc tàng thư của sư tôn có một đạo lý, dĩ vãng thời điểm đạt được những thứ này, tạo nghệ ở trên linh văn chi đạo không cao, đều chỉ là mông lung mà xem qua, rất nhiều thứ chỉ là biết nó nó thế nào chứ không biết tại sao lại như vậy, bây giờ quay đầu lại tinh tế thưởng thức, lại có thu hoạch mới.
Thật giống như ăn một chén cơm, trước kia Lục Diệp ăn xong chén cơm này sẽ chỉ cảm thấy rất ngon, rất ngon, nhưng bây giờ ăn một chén cơm, hắn sẽ phân biệt rõ trong chén cơm này bỏ thêm tài liệu gì vào, dùng thủ pháp gì để nấu.