Thùy Điếu đảo không nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn đại đa số linh đảo mà Lục Diệp từng gặp, nhưng trên thực tế đây lại là một hoang đảo, không có bất kỳ thế lực nào chiếm cứ.
Nguyên nhân chủ yếu tự nhiên là trên đảo này không có khoáng mạch linh ngọc nên không có giá trị chiếm cứ.
Trong Vạn Tượng Hải, số lượng hoang đảo như Thùy Điếu đảo vẫn rất nhiều, cũng có là cứ điểm một số thế lực hoặc của một số đội, không cho phép người bên ngoài tùy ý tiến vào, nếu không chính là khiêu khích.
Nhưng tổ chức khách câu này từ xưa đến nay đều rất rời rạc nên nơi này không cấm người ra vào.
Lúc Lục Diệp chạy tới nơi này, chỉ thấy nơi đây có không ít người đang tụ tập, những người cầm đồ câu trong tay im lặng đứng ở bên cạnh hòn đảo, ánh mắt không dời nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trên mặt biển, chắc chắn đều là những người đang thả câu.