Chu Vũ Xuyên cảm nhận được sát cơ lăng liệt của Lục Diệp, nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi, ngay khi bóng dáng biến mất, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Không nói đến vừa rồi hắn vì kích phát uy lực của đoản mâu đã trực tiếp khiến mình dầu hết đèn tắt, giờ phút này hoàn toàn không có bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ riêng việc bản thân Lục Diệp cũng lưu danh trên Tích Trù bảng, đương nhiên Chu Vũ Xuyên sẽ không vì hắn chỉ có tu vi trung kỳ mà coi thường.
Trước khi bóng người biến mất, Chu Vũ Xuyên truyền âm một câu:
"Hy vọng về sau có cơ hội đường đường chính chính đọ sức một trận!"
Chắc chắn là hắn có chút không phục, bởi vì ở trên Tích Trù bảng, hắn xếp hạng cao hơn Pháp Vô Tôn rất nhiều, tự tin nếu tất cả mọi người đều ở trạng thái hoàn hảo, nếu đơn đả độc đấu thì Pháp Vô Tôn không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay tạo hóa trêu ngươi, hắn bị buộc rời khỏi Loạn Chiến Hội, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.