Rất nhanh hắn đã hiểu được, đây là sủng khế, có thể sinh ra một loại liên hệ chặt chẽ không thể tách rời cho tu sĩ và sủng thú. Kể từ đó, sủng thú có thể đi theo tu sĩ ra vào Linh Khê chiến trường.
Lấy ví dụ như Hổ Phách, nó là yêu thú sinh ra trong Linh Khê chiến trường, nếu không có tấm sủng khế này, nó sẽ không thể rời khỏi Linh Khê chiến trường, đi tới Cửu Châu.
Chuyện này có chút thần kỳ, khiến cho Lục Diệp nhớ tới Thiên Cơ khế mà lúc trước Lý Bá Tiên từng mời đến.
Và kể cả Thiên Cơ khế hay là sủng khế, đều không có khả năng vô duyên vô cớ sinh ra. Rút cuộc mấy thứ này từ đâu tới? Vì sao chỉ cần cung thỉnh Thiên Cơ là có thể xin được? Và Thiên Cơ là cái gì?
Trong lòng Lục Diệp sinh ra một đống nghi vấn, nhưng hắn cũng không quá mức miệt mài theo đuổi chuyện này, hắn có cảm giác mấy thứ này chất chứa một bí mật thật lớn, và bí mật này lại cách hắn quá xa.