Giọng nói của nàng từ từ nhỏ đi, Lục Diệp nhướng mày, nhìn về phía Hoa Từ, rồi bắt gặp nàng với vẻ mặt thẹn thùng đang cúi đầu. Lúc nàng nói chuyện, bàn tay đặt trên chiếc cổ ngọc chậm rãi trượt xuống, từ từ đặt lên vạt áo.
Bỗng nhiên Lục Diệp có chút miệng đắng lưỡi khô, tròng mắt nhìn đăm đăm.
Hạnh phúc tới không khỏi quá nhanh đi?
Chẳng lẽ loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rồi được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ này cũng sẽ phát sinh trên người ta?
Hoa Từ vuốt phảng nếp uốn trên vạt áo, động tác thật cẩn thận tỉ mỉ. . .