Lại qua ba nhịp thở, thanh niên cầm kiếm cảm thấy bản thân sắp không kiên trì được nữa, hổ khẩu cầm kiếm đều rách toác nát bươm, máu tươi chảy ròng ròng.
Gã không dám do dự, vội vàng lấy ra một tấm Kim Thân phù, thúc giục linh lực vỗ lên trên người, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, động tác này của gã lại khiến cho sơ hở trên người gã trở nên lớn hơn.
Phải biết rằng, ở trong lúc chiến đấu, đại đa số binh tu đều không thúc giục linh phù, bởi vì làm như vậy rất ảnh hưởng đến tiết tấu chiến đấu của bản thân.
Chớp lấy cơ hội này, Lục Diệp trực tiếp vẩy Bàn Sơn đao trong tay một cái, cùng với một tiếng “Đinh đương” vang lên, trường kiếm vốn nằm trong tay thanh niên cầm kiếm kia lập tức bay ra ngoài.
Bản thân gã lại kinh hô một tiếng, ngã bay ra đằng sau. Kim Thân phù vừa có hiệu lực trên người đã hoàn toàn ảm đạm, bị một đao kia trực tiếp chém nát.