Dao động linh lực mạnh mẽ chậm rãi tiêu tán, từ trên trời xuống đất, như những đốm sáng đom đóm bị tiêu diệt.
Nhìn vào nơi được bao phủ bởi cột sáng, trên tấm khiên chắn linh lực của thể tu Vạn Ma Lĩnh kia đã tràn đầy vết rạn, “Rắc” một tiếng vỡ ra thành từng mảnh. Đồng thời, thể tu kia cũng phun ra một ngụm máu tươi rồi quỳ rạp xuống mặt đất.
Trận tu áo xanh không bị thương tổn gì, nhưng lại bị lực trùng kích mãnh liệt làm thất điên bát đảo.
Ngay khi gã vừa đứng dậy, một bóng người đã giáng xuống từ trên trời, ngay sau đó ánh đao sáng như tuyết xẹt qua trước mắt.
Cách đó không xa, Lỗ Ngọc Sơn huỵch một cái ngã ra đất, miệng phun ra bùn đất, nhìn qua Lục Diệp đã giết vào trận địa phía sau, đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Ngươi quá thực tế rồi đó!”