Khổng Ngưu đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn nắm tóc đứt trong tay, sau đó xoay người, lại đi về phía Phùng Nguyệt.
Lục Diệp giơ tay lên, dáng người cao lớn của Khổng Ngưu đứng thẳng ngay sau lưng Phùng Nguyệt, một mảnh bóng râm bao trùm lấy nàng.
Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống nữ tử chật vật trước mặt: "Nói cách khác, ta không thể lấy được quá nhiều linh thạch từ Phùng thị?"
"Tuyệt đối không thể!"
Lục Diệp nghĩ đến Đổng Thúc Dạ, sở dĩ người này lựa chọn mưu phản tông môn chính vì trụ sở bị mất, trách nhiệm của chuyện này quá lớn, một tu sĩ thất tầng cảnh như Phùng Nguyệt tuyệt đối không gánh vác được, dù nàng là một y tu, và dù sau lưng nàng có người cầm quyền ủng hộ, thì lần này nếu nàng được chuộc về, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.