Bạch Lan giờ phút này sắc mặt sợ hãi, tay vuốt một miếng trang sức giống như nước mắt ở vành tai, linh lực phun trào, một tầng phòng hộ nhanh chóng hình thành.
Lục Diệp vốn đã chém xuống một đao này cũng không có ý định lấy tính mạng của Bạch Lan, dù sao hắn vẫn còn trông cậy vào người ta đưa Địa Tâm hỏa đến, nếu như giết thì còn cái gì mà Địa Tâm hỏa nữa.
Nhưng lúc nhìn thấy tầng phòng hộ kia, trên đao Bàn Sơn lại lóe lên một vệt hào quang, song phong sắc bén gia trì.
Dưới một kích, thân hình Bạch Lan như bao tải rách bay ra ngoài, chật vật vô cùng.
Phòng hộ không bị phá, cho nên nàng không có bị thương, trang sức kia dù sao cũng là một kiện thượng phẩm linh khí, cho dù nàng không cách nào thôi động toàn bộ uy năng, cũng đủ để bảo vệ nàng không chết.