Trong Linh địa, Hạ Thiển Thiển và nữ pháp tu đưa mắt nhìn Lục Diệp rời đi, người sau không ngừng phất tay, biểu tình lưu luyến không rời.
Hạ Thiển Thiển liếc nàng một cái: “Người đã đi rồi, còn phất tay cái gì.”
Nữ pháp tu ủy khuất đến cực độ: “Sư tỷ sao có thể nói ta như vậy.”
“Thật sự là vô dụng.” Hạ Thiển Thiển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tên kia không gần nữ sắc, ta có biện pháp gì đây...” Nữ Pháp tu càng tủi thân và uất ức hơn, lúc trước nàng chạy trước chạy sau với Lục Diệp, cố gắng bày ra vẻ đẹp của bản thân, kết quả vẫn không thể giữ Lục Diệp lại được.