Phong Nguyệt Thiền ngửa đầu nhìn Cự Giáp cao hơn mình hai ba cái đầu, cho dù đã gặp qua không ít thể tu hình thể cường tráng nhưng trong lòng cũng nhịn không được hiện ra bốn chữ to: thiên phú dị bẩm!
Chỉ riêng hình thể của Cự Giáp đã khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách cực mạnh, rất khó tưởng tượng dạng thân hìn này ẩn chứa thực lực kinh khủng như thế nào.
Lý Bá Tiên trước kia đã từng gặp qua Cự Giáp nhưng chưa từng chính diện gặp mặt, hơn nữa lúc đó tu vi Cự Giáp so với hắn thấp hơn rất nhiều, giờ phút này gặp lại, cảm quan đã hoàn toàn trái ngược, cho dù chưa giao thủ, Lý Bá Tiên cũng có thể liếc mắt một cái đoán được, vị Cự Giáp sư đệ này không phải dễ đối phó như vậy.
“Bầy sói là do Cự Giáp mang đến, khi tu hành Cự Giáp sẽ có một số dị tượng, rất có ích cho bầy sói, cho nên đàn sói bên này xem Cự Giáp như thánh vật của tộc đàn, miễn cưỡng xem như có liên quan đến Cự Giáp.” Lục Diệp giải thích đơn giản.
“Phụ thuộc?” Lý Bá Tiên nghe xong thấy kỳ lạ, đột nhiên kịp phản ứng: “Đây là tình huống phức tạp mà ngươi nói trước đó?”