Ánh lửa bùng nổ nuốt trọn thân ảnh của Lục Diệp, Hỏa Liệu Nguyên cũng không dừng lại mà thừa cơ truy kích. Dưới sự điều khiển tinh diệu của hắn, càng nhiều quả cầu lửa liên tiếp tràn vào bên trong ánh lửa kia, dẫn động khí cơ tử vong.
Bỗng nhiên ánh lửa cuồn cuộn hiện ra thân ảnh chật vật của Lục Diệp từ trong đó ngã ra, thân hình hơi nghiêng về phía trước, một tay mở ra phía trước, một mặt linh văn ngự thủ cực lớn ngăn ở trước người, nhìn qua giống như hắn đã xách một tấm thuẫn, trên tay kia mặc dù bị ngọn lửa thiêu đốt, máu thịt be bét nhưng vẫn nắm chặt Bàn Sơn đao của mình.
Hắn đứng trên tử đấu đài bị trùng kích cực lớn kia đánh trượt ra sau hơn ba mươi trượng, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Rầm một tiếng, tấm thuẫn trước người hắn vỡ vụn, lộ ra thân hình Lục Diệp. Hắn mặc một thân quần áo rách tung toé, trên người đầy dấu vết bị thiêu đốt, ngay cả đầu tóc cũng bị quăn lại.
Trước đó hắn hao hết tâm tư mới dần dần rút ngắn khoảng cách với Hỏa Liệu Nguyên, nhưng đối phương dễ dàng gạt bỏ đủ loại cố gắng trước đó của hắn, để tất cả trở về điểm xuất phát.