Màn đêm buông xuống, màn đen bao phủ bầu trời, một vầng trăng non dâng lên, trên trời lấp lóe đầy sao sáng.
Trong một chỗ sơn dã cách Hồi Thiên Cốc năm trăm dặm, mấy tu sĩ đang vây công một con Bích Nhãn Hào Trư.
Trong Thái Mãng sơn tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng bên trong ẩn chứa không ít cơ duyên, yêu thú quý hiếm, dược liệu hiếm có, còn có rất nhiều khoáng vật khó tìm ở bên ngoài, đủ loại cơ duyên này có lực hấp dẫn rất lớn với các tu sĩ.
Mà tu sĩ lại là một quần thể thích xu lợi, bởi vì tu hành cần tiêu hao lượng lớn tài nguyên, lương tháng mà mỗi tông môn cấp cho môn hạ đệ tử cũng không đủ để thỏa mãn nhu cầu tu hành của các tu sĩ, điểm này mặc kệ là đại tông môn hay tiểu tông môn đều như thế.
Cũng không phải tông môn keo kiệt, mà là muốn mượn phương thức này cổ vũ môn hạ đệ tử thông qua thủ đoạn của mình đi đạt được càng nhiều vật tư tu hành, đồng thời cũng dùng phương thức này để ma luyện môn hạ đệ tử.