Đối với Vân Hà cảnh bình thường mà nói, có lẽ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đối với Lý Táp và Lưu Thiên Nhất, tuy rằng mấy năm nay sống, nhưng sống rất thống khổ.
Hoàng Lương cúi đầu, suy nghĩ sư tôn mấy năm nay bế quan không ra, cho dù là đệ tử thân truyền như mình, muốn gặp hắn một lần cũng không dễ dàng, cho dù gặp mặt, mình cũng không cảm nhận được bất kỳ vui vẻ nào trên người sư tôn, ngược lại là dáng vẻ già nua và vô cùng yên lặng.
Nào biết Lưu Thiên Nhất cũng không phải là đang an ủi hắn.
Địch ý trong lòng tiêu tán, Hoàng Lương cúi đầu cụp mắt:
"Tiền bối dạy rất đúng.”