Bàng Huyễn Âm nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn, thật lâu sau vẫn không quay đầu lại, Lục Diệp thờ ơ, coi như nàng không tồn tại.
Cuối cùng, Bàng Huyễn Âm cũng rời mắt đi, nặng nề thở dài một tiếng:
"Nói ra chắc đạo hữu có thể không tin, lần đầu tiên nhìn thấy đạo hữu, trong lòng bổn cung lại không thể ức chế tuôn ra một ý nghĩ, đạo hữu là người có thể tin."
Mặc dù nàng đã cực lực khắc chế những ý nghĩ không hiểu thấu này, thậm chí còn cố ý để cho bản thân cảnh giác đám người Lục Diệp, nhưng điều khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là dù như thế nào cũng không cách nào xóa bỏ loại cảm giác tín nhiệm không có nguyên do kia.
Đây cũng là nguyên nhân tối nay nàng muốn chạy đến tìm Lục Diệp, nàng muốn tìm xem có phải Lục Diệp âm thầm thi triển bí thuật huyền diệu gì đó, ảnh hưởng tới tâm cảnh của nàng hay không.