Thời gian trôi qua, từng mảnh lá cây trên Thiên Phú Thụ không ngừng bị đốt cháy. Hiện giờ nhìn Thiên Phú Thụ sẽ thấy nó đang hừng hực thiêu đốt, bị hỏa diễm bao phủ, khác biệt một trời một vực so với lúc trước nhìn thấy.
Tuy trên rất nhiều lá cây đều không phải là linh văn hoàn chỉnh, nhưng Lục Diệp vẫn có thu hoạch tương đối khá.
Đây thật đúng là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.
Hắn vốn còn có chút lo lắng, mình không trở về Thương Viêm sơn ải thời gian dài như vậy, Niệm Nguyệt Tiên có thể giao cho mình nhiệm vụ gì khác hay không, nhưng đoạn thời gian gần đây vệ lệnh không hề phản ứng, Niệm Nguyệt Tiên cũng không có đi tìm hắn.
Lục Diệp có một loại cảm giác mình bị quên lãng, nhưng cũng hợp tâm ý của hắn.