Trong lòng Thủy Uyên mừng rỡ, biết tuy rằng tiểu sư đệ còn đang hôn mê, nhưng bản năng vẫn còn, sau khi phát giác được khí tức của nàng thì không đề phòng nữa.
Lúc này mới không do dự nữa, thần niệm phun trào, lẻn vào trong đó.
Ngay lập tức, nàng đã đến trong một thế giới kỳ lạ.
Nơi này hẳn là chỗ sâu trong thần hồn của Lục Diệp, ở trung tâm thế giới tối tăm mờ mịt có một bóng người mơ hồ cuộn mình lại, tựa như đang ngủ say trong mẫu thai.
Bốn phía bóng người đó là một đoàn giống như sương mù mà không phải sương mù, giống như dịch mà không phải dịch.