Lần này Lục Diệp đã sợ tới nỗi hồn phi phách tán.
Trạng thái của hắn lúc này là rơi xuống từ trên độ cao vạn trượng, giống như một khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống, nhưng hắn tự cao có thể ngự không phi hành, cho nên không chút hoảng hốt, nhưng nếu như ngay cả linh lực đều không thể thôi động, làm sao có thể ngự không phi hành?
Độ cao như vậy, cho dù hắn có nội tình Chân Hồ cảnh, thật sự ngã xuống đất, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh.
Lực lượng khó hiểu bao phủ ở bên ngoài thân mình chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không thấy. Lục Diệp rõ ràng phát giác được, lực lượng kia hóa thành một loại ấn ký giam cầm tiến vào trong cơ thể mình, khiến linh lực quanh thân mình ngưng trệ.
Khoảng cách mặt đất càng ngày càng gần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, bên tai là tiếng gió gào thét.