Nói xong, nàng đưa Thánh Huyết Ngọc dùng thánh huyết của bản thân ôn dưỡng kia cho Lục Diệp.
Lục Diệp chỉ cảm thấy trong tay nặng trĩu.
Đồ vật đã chuẩn bị từ hai tháng trước... Hiển nhiên là Lam Tề Nguyệt vẫn luôn chuẩn bị tâm lý Lục Diệp sẽ rời đi bất cứ lúc nào, nếu không sẽ không thể chuẩn bị cho hắn thứ như vậy.
Điều này cũng càng nói rõ, Lam Tề Nguyệt chưa bao giờ có ý định đi cùng hắn. Nàng biết thứ Lục Diệp đang bận lòng, cho nên nàng phải ở lại, lấy thân phận Thánh chủng che chở cho rất nhiều Nhân tộc trong khu vực quản hạt.
"Sư huynh, nhất định phải bảo trọng." Lam Tề Nguyệt cuối cùng dặn dò.