Âm thanh bốp bốp bốp không ngừng vang lên, Lục Diệp tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, lập tức phát hiện có điều không đúng, bởi vì hắn lại đang nằm bò trên một cái giường, có người đang điên cuồng vỗ phía sau lưng của mình.
Hắn đang muốn có hành động, bên tai truyền đến âm thanh của một người:
"Đạo hữu đã đại chiến rất lâu, huyết nhục bị xé rách, tạm thời không nên vọng động."
Lục Diệp nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng lộ ra nụ cười ấm áp với mình, từ linh lực dao động trên người hắn mà nói, rõ ràng cũng có trình độ Chân Hồ cảnh, mà linh lực của hắn là thuộc tính mộc, theo từng lần đánh ra, có lực lượng nhu hòa khắc vào trong cơ thể mình, tu bổ huyết nhục bị xé rách.
Lục Diệp chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, nhất là cánh tay phải, giờ phút này lại có chút cảm giác không nhấc nổi khí lực.