Lục Diệp rơi thẳng xuống chỗ cao mấy vạn trượng, mới miễn cưỡng khôi phục khống chế đối với bản thân.
Độ cao này chính là cực hạn hắn có thể ngự không phi hành, lại hướng lên trên, dù hắn phát lực như thế nào đều bay không lên, thật giống như có một loại lực lượng trói buộc vô hình, trói buộc hắn.
Nhưng Lục Diệp vẫn để mặc cho bản thân rơi xuống, chỉ thúc giục linh lực bảo vệ.
Bởi vì tuy hắn có năng lực phi hành ở độ cao này, nhưng hơi cố hết sức, tiêu hao quá nhiều linh lực, dù sao cũng phải tìm được một độ cao để hắn thoải mái lại đỡ tốn sức mới tốt.
Cho nên tu sĩ đi dã ngoại, cũng không phải có thể bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu, bởi vì bay càng cao, tiêu hao đối với bản thân lại càng lớn.